Người Ấy Từng Đứng Sau Tôi
4
Tôi lại hỏi: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy? Sao em không biết?”
“Lúc đặt nhẫn, anh chuẩn bị luôn.”
Anh nhìn tôi: “Dù sao anh cũng chắc chắn sẽ cưới em mà.”
________________________________________
07
Tối đó, mẹ tôi gọi tôi về nhà:
“Su Su, chuyện cưới với Thẩm Tuấn, con suy nghĩ kỹ chưa?”
Tôi gật đầu: “Rồi ạ.”
________________________________________
08
Đám cưới được Thẩm Tuấn chuẩn bị bấy lâu đã không làm ai thất vọng.
Lễ cưới hoành tráng, cả Thượng Hải đều nhắc đến.
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Cho đến khi xong lời tuyên thệ.
MC nói: “Chú rể có thể hôn cô dâu.”
Thẩm Tuấn lại khóc lúc hôn tôi.
Anh đúng là đồ mít ướt.
...
Tối đó, Thẩm Tuấn vào phòng khi tôi đang lướt web.
Thấy tôi chăm chú, anh tò mò: “Xem gì vậy?”
Tôi ngẩng đầu, nét mặt hơi phức tạp:
“Thẩm Tuấn, anh yên tâm, giờ chúng ta đã là vợ chồng, cho dù thế nào em cũng sẽ không chê anh.”
Thẩm Tuấn: “?”
Anh giật lấy điện thoại tôi, nhìn trang web vừa xem.
ZhangMoumou: “Dậy thì béo…?”
Không phải hoàng hoa: “Béo lúc dậy thì thường thì… nhỏ /suy nghĩ.”
Meowmeow Miao: “Dậy thì mà mũm mĩm là không ổn rồi.”
Dưa hấu: “Béo lúc nhỏ! Liệu có lớn nổi không…”
Thẩm Tuấn hiểu ngay.
Anh quay sang nhìn tôi, nghiến răng:
“Cho nên em nghi ngờ gì?”
Thì… cũng không thể trách tôi được mà.
Tối hôm anh cầu hôn, tôi cứ nghĩ đã đến lúc “nước chảy thành sông”.
Ai ngờ tôi đã dùng mọi chiêu rồi mà anh vẫn giữ mình nghiêm ngặt.
Thế nên tôi mới nghi ngờ là anh… không được!
Tôi cười gượng, cố giấu đi sự lúng túng:
“Thẩm Tuấn, anh nghĩ theo hướng khác xem nào… em biết có khả năng anh không được mà vẫn đồng ý lấy anh, như vậy chẳng phải chứng minh là em yêu anh thật lòng sao?”
Đèn phòng bỗng tắt phụt.
Tôi bị Thẩm Tuấn đè xuống giường.
Bên tai vang lên tiếng anh nguy hiểm thì thầm:
“Qin Su, anh có được hay không, tối nay thử là biết.”
Chuyện xảy ra đêm đó… tôi khó mà mô tả được.
Nhưng mấy cái lời trên mạng — không đúng đâu!
Không! Là hoàn toàn sai bét!
Thẩm Tuấn là ngoại lệ!
Anh hết lần này đến lần khác thì thầm bên tai tôi.
Tôi đến khản giọng vẫn phải lặp lại câu trả lời.
09
Vài ngày sau, khi bạn thân tới nhà tôi, cô ấy kể lại chuyện xảy ra vào ngày tôi kết hôn.
“Cậu biết không? Hôm đó tớ sợ Chu Cận An đến quấy rối, nên đã dẫn người đứng canh ngoài lễ đường.”
“Nhưng cậu ta gặp tai nạn trên đường tới rồi.”
Tôi chưa từng nghe chuyện này trước đó:
“Nguy hiểm lắm à?”
Cô ấy gật đầu: “Người đâm vào cậu ta là một nữ tài xế, từng làm trợ lý bên cạnh cậu ta, sau bị đuổi việc nên quay lại trả thù.”
“Giờ hai chân bị cắt bỏ rồi, cả đời này không đứng dậy được nữa.”
“Cậu bảo có phải báo ứng không? Ai ngờ được Chu Cận An cuối cùng lại thua chính trong tay mấy cô gái mà cậu ta từng chơi đùa.”
“Còn ba cậu ta, vừa nghe tin con trai bị cụt chân thì lập tức đột quỵ nhập viện. Giờ hai cha con đều nằm viện, còn công ty nhà họ Chu thì bị đám cổ đông chia năm xẻ bảy.”
“Nhà họ Chu coi như hoàn toàn sụp đổ rồi.”
________________________________________
10
Sau tuần trăng mật, tôi và Thẩm Tuấn trở về Thượng Hải. Mấy tháng đã trôi qua.
Tối đó, trên đường đi dạo về nhà, tôi và anh tình cờ nghe thấy tiếng mèo kêu.
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy tiếng kêu đó giống hệt con mèo nhỏ ngày xưa tôi từng nuôi.
Tôi quay đầu lại, thì thấy một con mèo đang ngồi trong bụi cỏ, nhìn tôi không chớp mắt.
Nó không giống con mèo của tôi. Mèo tôi đã mất từ lâu.
Tôi biết mình nghe nhầm.
Nhưng trong lòng vẫn thấy thất vọng.
“Có chuyện gì à?” – Thẩm Tuấn hỏi, đứng cạnh tôi.
Tôi lắc đầu.
Lúc chuẩn bị rời đi, con mèo nhỏ bất ngờ nhảy ra khỏi bụi cỏ.
Nó sợ tôi rời đi, vội chắn trước chân tôi, ngẩng đầu liên tục kêu, như đang cố nói điều gì đó.
Thẩm Tuấn khẽ siết lấy tay tôi: “Nó hình như nhận ra em.”
Đúng vậy, nó như thể thực sự nhận ra tôi.
Giống như linh hồn của chú mèo cũ quay lại trong một hình hài mới để tìm tôi.
“Thẩm Tuấn, em muốn mang nó về nuôi.”
“Được thôi, vậy thì mang về.”
Nói xong, Thẩm Tuấn cởi áo khoác, cúi xuống bế con mèo nhỏ lên.
________________________________________
Thẩm Tuấn – góc nhìn thứ nhất
01
Lần đầu tôi gặp Tần Tô là vào năm lớp Bảy.
Lúc đó tôi rất vụng về.
Chưa tới mét tư, người mũm mĩm.
Là kiểu học sinh mờ nhạt nhất lớp.
Còn Tần Tô thì như một nàng công chúa.
Xinh đẹp, thông minh, học giỏi.
Không chỉ thầy cô yêu quý cô ấy, mà cả lớp tôi, lớp bên cạnh, ai ai cũng thích cô ấy.
Tôi, tất nhiên, cũng vậy.
Chỉ một cái nhìn đầu tiên đã khiến tôi thích cô ấy.
Bởi vì khi có người chọc ghẹo chiều cao của tôi, gọi tôi là “khoai tây nhỏ”,
Tần Tô liền nghiêm túc nói: “Cậu cũng đâu cao hơn bạn ấy bao nhiêu, còn thấp hơn tớ nữa. Cậu gọi bạn ấy là khoai tây nhỏ, vậy cậu là gì? Khoai tây to à?”
Mỗi lần như vậy, người ta thường cười trừ: “Chỉ đùa thôi mà.”
“Phải cả hai bên thấy vui mới là đùa. Cậu nhìn bạn ấy giống đang thấy vui không?”
“Đây là bắt nạt. Còn bắt nạt nữa, tớ mách cô giáo.”
Trời ơi, cô ấy thật sự là một cô gái tốt bụng.
Tôi vui lắm, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
Chỉ dám nhìn trộm từ phía sau.
Chỉ một cái liếc trộm thôi cũng đủ khiến tôi vui cả một tuần.
Tối đó tôi về nói với bố mẹ rằng mình đã có một người bạn mới – người bạn thân nhất.
Nhưng sáng hôm sau, khi gặp lại trên đường, tôi muốn chào cô ấy thì nhận ra… Tần Tô hoàn toàn không nhớ tôi là ai.
Cô ấy không nhớ tên tôi.
Mặc dù tối qua tôi đã đỏ mặt lí nhí nói với cô ấy rồi.
02
Sau này, khi đổi chỗ, tôi luôn chọn ngồi sau lưng Tần Tô.
Suốt ba năm cấp hai đều như vậy.
Thế nhưng Tần Tô vẫn chẳng nhớ ra tôi là ai.
Bởi vì xung quanh cô ấy có quá nhiều bạn.
Bạn cùng lớp, bạn lớp bên, thậm chí cả trường khác cũng có người làm bạn với cô ấy.
Cô ấy còn có một người bạn thân nhất – Chu Cận An, nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau.
03
Lên cấp ba, tôi may mắn được học cùng trường, lại học cùng lớp.
May mắn hơn là vẫn được ngồi sau cô ấy, như cấp hai.
Tôi nghĩ chúng tôi sẽ lại làm bạn học ba năm nữa.
Ba năm rồi ba năm nữa, tên của Thẩm Tuấn nhất định sẽ có ngày được Tần Tô nhớ tới.
Nhưng rồi, người thích Tần Tô ngày càng nhiều.
Họ viết thư tỏ tình, đứng trước lớp tỏ tình công khai.
Tối đó về, tôi cũng viết cho cô ấy một lá thư tình.
Nhưng tôi biết, có lẽ mãi mãi tôi cũng không có cơ hội trao nó cho cô ấy.
Tần Tô quá rực rỡ.
Cô ấy là ánh mặt trời, còn tôi chỉ là con chuột trong cống ngầm.
Chỉ dám lặng lẽ thích cô ấy.
04
Hôm đó lại có người đứng ra tỏ tình với cô ấy.
Nhưng Tần Tô từ chối: “Xin lỗi, hiện giờ mình đang là học sinh, việc quan trọng nhất là học tập.”
Bên ngoài thì họ im lặng, nhưng tan học tôi nghe thấy họ nói:
“Tần Tô á? Tớ đâu có thích thật. Tỏ tình chỉ là đùa cho vui thôi.”
“Đừng nhìn bề ngoài tưởng nó trong sáng, chưa chắc đã sạch sẽ gì đâu.”
“Nghe nói còn từng cặp kè với anh lớp trên ấy.”
Tôi vốn không phải người hay gây sự.
Trước giờ ai bắt nạt tôi, tôi cũng chỉ nhịn.
Nhưng lần đó, tôi không thể nhịn được nữa.
Trước khi lý trí kịp phản ứng, tay tôi đã cầm đá đập thẳng vào đầu người đó.
Tôi bị đánh lại một trận, chuyện sau đó còn đến tai hiệu trưởng.
Camera ghi lại là tôi ra tay trước.
Bố mẹ tôi chọn cách bồi thường để dàn xếp, rồi gửi tôi ra nước ngoài.
Trước khi đi, tôi đưa lá thư tình cho bạn cùng bàn của cô ấy, nhờ chuyển giúp.
05
Những ngày ở nước ngoài thật sự rất tệ.
Tôi vẫn luôn nghĩ đến Tần Tô, mỗi lần nhớ đến cô ấy, tôi lại viết thêm một bức thư tình.
Ngày qua ngày, thư ngày càng nhiều.
Rồi tôi cao lên, không còn là cậu bé mập mạp nữa.
Bên cạnh tôi bắt đầu có nhiều cô gái thổ lộ.
Tôi nghĩ, có lẽ Tần Tô giờ nhìn thấy tôi, cũng sẽ thích tôi chứ?
Vừa được phép trở về nước, việc đầu tiên tôi làm là tới nhà Tần Tô.
Tôi muốn tạo một cuộc gặp bất ngờ.
Tôi còn tập nói trước những gì mình sẽ nói khi gặp cô ấy.
Nhưng tôi lại thấy Tần Tô đang hôn một chàng trai ở góc khuất.
Tôi như kẻ rình mò, đứng trong bóng tối lặng lẽ nghe họ bàn chuyện tương lai của riêng họ.
Khoảnh khắc đó, tôi như chết lặng.
Sau này tôi lại đi nước ngoài, chẳng còn nghĩ đến việc quay lại.
Nhưng khi thấy tin cô ấy sắp kết hôn trong nhóm bạn học…
Tôi vẫn không kìm được, lập tức quay về.
Chỉ để làm một người khách, lặng lẽ nhìn cô ấy lên xe hoa với người khác.
Sau đó tôi bắt đầu khởi nghiệp ở trong nước, công ty ngày một phát triển.
Tôi trở thành đối tác của chồng cô ấy.
Anh ta nói tôi là người anh em tốt nhất.
________________________________________
— HẾT —