Tiệm Bánh Nhỏ Và Tổng Tài Bị Bỏ Rơi

4



Cả ngày hôm đó, tôi bất an không yên.

Lời đe dọa của Chủ tịch Phó như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, khiến tôi thở cũng thấy đau.
Tôi biết rất rõ—ông ta không nói đùa.

Với quyền lực của nhà họ Phó, muốn bóp chết một người như tôi, dễ như bóp nát một con kiến.

Tối đến, Phó Thừa Nghiêm vừa về nhà đã nhận ra sự khác thường.

“Sao vậy?” Anh chạm lên trán tôi, khẽ cau mày. “Sắc mặt em kém thế. Không khỏe à?”

Tôi lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười:
“Không có gì, chắc chỉ là hơi mệt thôi.”

Tôi không muốn anh lo.
Cũng không muốn anh bị kẹt giữa tôi và ba mình.

“Mệt thì nghỉ sớm đi.”
Anh bế tôi đặt lên giường, kéo chăn cẩn thận. “Tối nay anh ngủ với Bánh Gạo, để em ngủ cho ngon.”

Tôi nhìn gương mặt dịu dàng ấy, sống mũi cay xè.

Người đàn ông tốt như vậy… tôi làm sao có thể rời xa anh?

Đêm đó, tôi gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy ba mẹ anh dẫn theo một đám người mặc đồ đen xông vào tiệm bánh, đập phá mọi thứ, rồi giật lấy Bánh Gạo khỏi tay tôi.

Tôi khóc đến khản giọng, chạy theo đến tuyệt vọng, nhưng mãi mãi không đuổi kịp.

“Không! Trả con lại cho tôi—!”

Tôi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm, tim đập loạn xạ.

Cửa phòng bật mở.
Phó Thừa Nghiêm lao vào, ôm chặt lấy tôi.

“Tiểu Mi! Mơ ác mộng à?”

Tôi dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, cảm nhận nhịp tim trầm ổn quen thuộc, mới dần bình tĩnh lại.

“Không sao rồi,” anh dịu giọng, “chỉ là mơ thôi.”

Tôi vùi mặt vào ngực anh, giọng run run:
“Phó Thừa Nghiêm… em sợ.”

“Sợ gì? Có anh ở đây.”

“Em sợ… họ sẽ cướp Bánh Gạo khỏi em.”

Cuối cùng tôi vẫn nói ra.
Nói hết lời đe dọa của Chủ tịch Phó.

Cánh tay ôm tôi của anh siết chặt.
Ánh mắt lập tức lạnh đến đáng sợ.

“Ông ta dám.”

Tôi vội nắm lấy tay anh:
“Anh đừng kích động… dù sao ông ấy cũng là ba anh.”

“Là ba,” anh nghiến răng, “cũng không có quyền động đến vợ con anh.”

Anh nhìn tôi, từng chữ dứt khoát:
“Chuyện này, để anh lo.”

 
Ngày hôm sau, anh không đến công ty.

Anh đưa tôi về biệt thự nhà họ Phó.

Một bữa tiệc Hồng Môn.

Trưởng bối nhà họ Phó đều có mặt, ngồi kín phòng khách, ánh mắt nghiêm nghị như đang thẩm vấn phạm nhân.

Chủ tịch Phó ngồi ghế chính, uy nghi không cần nói.

Vừa bước vào, tôi đã cảm thấy áp lực nặng nề đến nghẹt thở.

Phó Thừa Nghiêm nắm chặt tay tôi, dẫn tôi thẳng đến trước mặt ba anh.

“Ba, con đưa Tiểu Mi về rồi.”

“Quỳ xuống!”

Chủ tịch Phó đập bàn.

Phó Thừa Nghiêm đứng thẳng, không nhúc nhích.

“Con không sai, tại sao phải quỳ?”

“Con còn dám nói không sai?!” Chủ tịch Phó giận dữ gào lên.
“Vì một người phụ nữ lai lịch mờ ám, con chống đối cha mẹ mình—con nói con không sai?!”

“Tiểu Mi là vợ con. Là mẹ của con trai con.”

“Ta không có con dâu như vậy! Cũng không có đứa cháu như thế!”

“Có hay không,” Phó Thừa Nghiêm lạnh lùng, “không phải do ba quyết định.”

Anh lấy ra hai tập tài liệu, đặt mạnh lên bàn.

Một là giám định huyết thống của Bánh Gạo.
Một là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

“Hôm nay con không đến xin phép,” anh nói chậm rãi, rõ ràng,
“con đến để thông báo.”

“Từ hôm nay, Phó Thừa Nghiêm tự nguyện từ bỏ toàn bộ quyền thừa kế Phó thị.”

“Con giao lại tất cả. Chỉ cần Tiểu Mi và Bánh Gạo.”

Cả phòng chết lặng.

Tôi cũng chết lặng.

Anh… điên rồi sao?

“Con… con nói cái gì?” Chủ tịch Phó không tin vào tai mình.

“Con nói,” anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà kiên định,
“giang sơn và em, anh chỉ chọn một.”

“Anh chọn em.”

Nước mắt tôi trào ra.

Tên ngốc này…
Tên ngốc nhất trần đời!

“Đồ nghiệt tử!” Chủ tịch Phó tức đến tái mặt.

“Đứng lại!”

Một giọng già nua nhưng uy nghi vang lên từ cầu thang.

Ông nội Phó Thừa Nghiêm chậm rãi bước xuống.

Ông nhìn anh, rồi nhìn tôi.

“Cháu là đứa sinh cho ta một chắt trai?”

“Dạ… cháu chào ông.”

Ông gật đầu, cười hài lòng.

“Vì con bé này, mày muốn bỏ cả nhà này?”

“Đúng.”

“Ha ha ha!”
Ông cụ bật cười sảng khoái.
“Giỏi! Giống hệt ta hồi trẻ!”

Mọi người sững sờ.

Ông vỗ tay tôi, giọng chắc nịch:
“Con bé, đừng sợ. Nhà họ Phó, một khi đàn ông đã chọn, là cả đời.”

Rồi ông quay sang mắng thẳng:
“Con trai tìm được vợ, mang về chắt đích tôn, không mừng thì thôi, còn làm loạn gì nữa?”

Cuối cùng, ông trừng Phó Thừa Nghiêm:
“Còn mày! Động tí là bỏ gia sản, hù ai hả? Xé cái giấy đó đi!”

Cơn bão tan biến.

 
Trên đường về, tôi tựa vào vai anh, lòng bình yên chưa từng có.

“Anh có biết trước ông sẽ giúp anh không?”

“Không.”
Anh lắc đầu.
“Nhưng dù mất hết, anh cũng đủ sức cho em và con một mái nhà.”

Tôi ôm chặt lấy anh.

“Phó Thừa Nghiêm, anh đúng là đồ ngốc.”

“Anh chỉ ngốc vì em.”

Tôi biết, từ giây phút này—

Không còn gì có thể chia cắt chúng tôi nữa.

HẾT.

 

💖 Góc tâm sự mỏng của bạn beta ~ 💖

 

Chào mọi người!

 

Beta truyện này, mình không thu phí, không VIP, cũng chẳng khóa chương. Những gì mình “đổi” chỉ là thời gian, đôi mắt nhức mỏi và vài sợi tóc bạc sớm… để mỗi câu chữ bạn đọc đều tròn trịa và đầy tâm tình.

 

Nếu bạn thấy truyện đọc ổn, khiến bạn mỉm cười hay thoải mái một chút thôi, thì hãy tặng mình một cái like, một lời bình, hoặc… một ly trà sữa để bé ún cho có sức beta là vui rồi hihi ~ 💛

 

🥺 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu (ᵕ̣̣̣̣̣̣﹏ᵕ̣̣̣̣̣̣)

 

📌 Tài khoản donate của bé đây ạ: 

 

108613849981 

 

💗 Vietinbank

 

Nguyễn Văn Hà

 

🥺 “Ủng hộ bé nhaaaaaaaaa!!!!~~” 🥺

 

🥰5k — đủ làm bé vui líu ríu cả buổi trời

 

🥰 20k — bé cảm động tới mức muốn ôm điện thoại, rồi có khi hứng lên làm luôn bộ truyện mới

 

🥰50k — tốc độ ra chương của bé sẽ nhanh như mèo thấy hạt🐱💨

 

🥰 Không ủng hộ — cũng chẳng sao hết! Chỉ cần bạn đừng đọc rồi lặng lẽ biến mất. Một cái tim hay 1 cái cmt thui cũng đủ làm bé ấm lòng cả ngày ~

 

---

 

Cảm ơn bạn vì đã đọc đến tận đây.

 

Và cảm ơn bạn vì đã thương bé, dù chỉ một chút thôi~~

 

💖 một bé Beta, người chắp vá câu chữ bằng cả trái tim, sống bằng niềm yêu thương của mọi người 💖

Chương trước Chương tiếp
Loading...