Người Tôi Yêu Không Thuộc Về Tôi

6



Thế nhưng Chu Cảnh Hoài – người vừa rồi còn đang nói chuyện với người khác – lại đột nhiên ấn chặt tay tôi lại.

 

Tôi ngước đôi mắt mơ hồ nhìn anh ta.

 

Trong mắt Chu Cảnh Hoài không có lấy một tia cảm xúc.

 

Anh ta đè tay tôi xuống, giọng nói lạnh lẽo không chút nhiệt độ:

 

“Tống thư ký, bày cho rõ thân phận của cô đi.”

 

Nước mắt tủi nhục xoay tròn trong hốc mắt, tôi cầu xin nhìn anh ta:

 

“Xin anh… ông ta sờ tôi, tôi sợ…”

 

Chu Cảnh Hoài nhấp một ngụm rượu, nhướng mày:

 

“Tống thư ký nghĩ tôi sẽ đau lòng cho cô à? Cô có nhầm không? Giữa chúng ta là quan hệ gì chứ?”

 

Trong tuyệt vọng, khi tôi chuẩn bị cùng Vương tổng liều mạng đến cùng, bỗng vang lên một giọng nữ ngọt ngào:

 

“Cảnh Hoài, trùng hợp quá!”

 

________________________________________

 

17

 

Là Lâm Thanh Nhã.

 

Cô ta mặc một chiếc váy tinh xảo, bước từng bước nhẹ nhàng về phía chúng tôi.

 

Khi đến trước mặt Chu Cảnh Hoài, vẻ mặt e lệ dịu dàng:

 

“Em cứ nghĩ phải rất muộn mới gặp được anh, vừa rồi em đi làm một liệu trình nhiệt mã cát, anh xem em có đẹp hơn không?”

 

Vương tổng thu tay lại, trêu chọc:

 

“Chu tổng? Đây là bạn gái cậu à? Đẹp thật đấy! Cỡ này chắc là hoa khôi rồi?”

 

Chu Cảnh Hoài nắm lấy tay Lâm Thanh Nhã, đứng dậy nói:

 

“Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát.”

 

Tôi sốt ruột đứng bật dậy muốn kéo áo anh ta.

 

Chu Cảnh Hoài hất tay tôi ra, ôm lấy Lâm Thanh Nhã rời đi.

 

Sau đó, những người còn lại trong phòng, ai nấy đều “mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim”, lần lượt tìm cớ rời khỏi phòng.

 

Có người còn khóa cửa từ bên ngoài.

 

Tôi lần nữa nếm trải cảm giác tuyệt vọng năm sáu tuổi, bị cha ấn dưới nước, sắp nghẹt thở.

 

Sự từ chối của tôi, trong mắt Vương tổng, đều trở thành dục cự hoàn nghênh.

 

Tiếng cầu cứu của tôi, bị cách âm hoàn hảo chặn lại.

 

Khoảnh khắc ấy, quá khứ từng chút từng chút lướt qua đầu tôi như đèn kéo quân.

 

Từ năm mười sáu tuổi đến Hải Thành, đã sáu năm trôi qua.

 

Tôi đã làm rất nhiều chuyện để lấy lòng mẹ, nhưng bà vẫn không yêu tôi.

 

Bà ngày ngày mắng tôi vô dụng, hối hận vì đã sinh ra tôi.

 

Tôi lén lút yêu Chu Cảnh Hoài – thiên chi kiêu tử, rồi lén lút chia tay, không hề có kết cục đẹp, anh ta ngày càng ghét tôi.

 

Tôi dường như ở tuổi hai mươi hai, đã đi hết sự tang thương của cả một đời người.

 

Nếu tôi rời đi, hẳn sẽ không có ai buồn đâu nhỉ?

 

Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự đập chai rượu vào đầu Vương tổng.

 

Máu tươi theo gương mặt kinh ngạc của ông ta chảy xuống.

 

Ông ta chửi tôi là đồ đĩ.

 

Tôi khúc khích cười.

 

Mảnh chai vỡ khẽ rạch lên cổ tay tôi, chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt chảy xuống.

 

Giống như con sông trước cửa nhà năm xưa.

 

Nước chảy róc rách, róc rách không dứt.

 

________________________________________

 

18

 

Khi ý thức dần mờ đi, tôi dường như nghe thấy tiếng Chu Cảnh Hoài đập cửa.

 

Anh ta khàn giọng gào lên:

 

“Mau mở cửa!”

 

“Nếu Tống Tiểu Tinh xảy ra chuyện gì, tôi muốn mạng tất cả các người!”

 

“Chìa khóa đâu? Sao lại không có chìa khóa?”

 

“Mau mở cửa, tôi cầu xin các người, mau mở cửa! Tiểu Tinh không thể xảy ra chuyện, tôi còn rất nhiều lời chưa kịp nói với cô ấy, cô ấy không thể xảy ra chuyện.”

 

“Vương Lại Đầu, mở cửa cho tôi! Hôm nay Tiểu Tinh mà có mệnh hệ gì, tôi không tha cho ông!”

 

“Tiểu Tinh, Tiểu Tinh, em nói một câu đi, em có sao không?”

 

Cánh cửa phòng bao xa hoa, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng được mở ra.

 

Có một bóng người loạng choạng lao vào, ôm lấy tôi đang nằm trong vũng máu.

 

Người đó khóc rất thảm, rất đau lòng.

 

Giống như vừa mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá.

 

Nhưng tôi mệt quá rồi.

 

Tôi kiệt sức khép lại đôi mắt.

 

________________________________________

 

19

 

Những ngày tôi nằm viện, Chu Cảnh Hoài ngày nào cũng đến.

 

Anh ta ngồi bên giường tôi, không ngừng nói chuyện với tôi.

 

Thế nhưng tôi dường như đã mất đi sức lực để nói, với bất cứ thứ gì cũng không còn hứng thú.

 

Bất kể anh ta xin lỗi thế nào, mắng mình khốn nạn ra sao, tôi đều không có phản ứng.

 

Anh ta khóc, cầu xin tôi:

 

“Tiểu Tinh, em đáp lại anh một tiếng được không?”

 

“Anh xin em, Tiểu Tinh.”

 

“Tiểu Tinh, em mắng anh cũng được, đánh anh cũng được.”

 

“Chỉ cần đừng không thèm để ý đến anh, được không?”

 

“Anh thừa nhận, trước kia là do lòng hư vinh của anh quấy phá. Anh thích em, nhưng lại sợ người khác cười nhạo anh quen một cô gái IQ thấp.”

 

“Anh vừa muốn ngày ngày dính lấy em, lại vừa không nỡ từ bỏ quyền thừa kế Chu thị.”

 

“Cho nên anh mới phát điên, muốn liên hôn, muốn thắng anh cả.”

 

“Tiểu Tinh, anh sai rồi. Anh chưa từng muốn thật sự chia tay với em.”

 

“Anh thậm chí còn hết lần này đến lần khác cầu xin trong lòng, chỉ cần em đến tìm anh, chỉ cần em nói một câu mềm mỏng, anh nhất định sẽ dừng lại tất cả những hành vi khốn nạn, hoang đường đó.”

 

“Nhưng Tiểu Tinh, em chưa từng nói. Tim anh bị đè nén đến phát điên, anh đuổi em ra khỏi nhà, anh khiến tất cả các công ty đều không nhận em, anh trơ mắt nhìn em đi rửa bát trong nhà hàng, mệt đến không đứng thẳng lưng, hai tay ngâm đến lở loét.”

 

“Anh là kẻ hèn nhát. Anh sai rồi.”

 

“Tiểu Tinh, anh sai rồi, cầu xin em, nói với anh một câu được không?”

 

Tôi chớp chớp mắt,

 

Lại chìm vào cơn hôn mê.

 

20

 

Một ngày nọ, Lâm Thanh Nhã đến.

 

Cô ta dường như vừa khóc xong, trên hàng mi vẫn còn vương giọt lệ.

 

Chu Cảnh Hoài theo sau cô ta, nghiêm giọng ra lệnh:

 

“Nói rõ sự thật với Tiểu Tinh, nếu không, ngày mai công ty của cha cô sẽ phá sản.”

 

Lâm Thanh Nhã vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:

 

“Xin lỗi Tống Tiểu Tinh, tôi không cố ý để ông chủ khách sạn trừ lương của cô, khiến cô không nộp nổi tiền thuê nhà.”

 

“Công ty của cha tôi đang cần gấp vốn rót vào, tôi muốn bám vào tuyến Chu thị, cho nên mới tính kế tìm đến cô.”

 

“Cô yên tâm, đêm đó, giữa chúng tôi… không có chuyện gì xảy ra.”

 

“Chu tổng thậm chí còn không cho tôi chạm vào, anh ấy gọi xe cấp cứu, trực tiếp được đưa đến bệnh viện.”

 

“Và còn…”

 

Lâm Thanh Nhã run rẩy quay đầu nhìn Chu Cảnh Hoài một cái, rồi tiếp:

 

“Khi Chu tổng nghe nói người cho anh ấy uống thuốc là cô… anh ấy đã khóc…”

 

Lâm Thanh Nhã rời đi.

 

Chu Cảnh Hoài nói với tôi, anh ta chưa từng thích Lâm Thanh Nhã.

 

Anh ta nói, khi đó phu nhân Chu ngày nào cũng khóc lóc với anh ta, nói rằng nếu đấu không lại Chu Mục Trầm, thì hai mẹ con họ sẽ bị quét ra khỏi nhà.

 

Cho nên anh ta mới mất đi lý trí, nghe theo sự sắp đặt của phu nhân Chu, đi gặp Lâm Thanh Nhã.

 

“Tấm ảnh đó là tôi cố ý đặt. Tôi nhìn thấy cô ôm anh cả của tôi, tôi tức đến phát điên. Tôi chỉ muốn cô cũng nếm thử cảm giác đau đớn của tôi. Nhưng bộ dạng thờ ơ của cô khiến tôi phát điên, cho nên tôi mới nói rất nhiều lời làm tổn thương cô.”

 

“Tiểu Tinh, tôi sai rồi, những lời đó không có câu nào là thật lòng.”

 

“Tôi chưa từng muốn làm tổn thương cô, tôi chỉ là… quá thích cô.”

 

________________________________________

 

21

 

Tôi vẫn không thể nói chuyện.

 

Giống như cơ thể đã mất đi chức năng ấy, hoàn toàn không chịu sự điều khiển của tôi nữa.

 

Chu Cảnh Hoài chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện, cuối cùng kiệt sức ngã quỵ, nhưng vẫn không chịu đi khám.

 

Phu nhân Chu nghe tin, đến bệnh viện cầu xin tôi khuyên anh ta.

 

Tôi khó khăn hé môi, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

 

Phu nhân Chu thất vọng rời đi.

 

________________________________________

 

22

 

Đêm khuya, mẹ tôi đến bệnh viện.

 

Đây là lần đầu tiên bà đến thăm tôi kể từ khi tôi nhập viện.

 

Trong mắt tôi lóe lên một tia sáng.

 

Tôi cố gắng vùng dậy, muốn nói với bà rằng không cần lo lắng, tôi đã hồi phục được một chút, từ từ sẽ khỏe lại.

 

Nhưng trên gương mặt mẹ, không có lấy một tia đau lòng, càng không có chút dịu dàng nào của một người mẹ.

 

Bà dùng hết sức lực, tát thẳng vào mặt tôi một cái:

 

“Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái như mày!”

 

“Tống Tiểu Tinh, cả đời này mày sinh ra là để khắc tao đúng không?”

 

“Vì sinh ra mày, chồng ghét tao, mẹ chồng ghét tao, tao dám giận mà không dám nói.”

 

“Tao vất vả lắm mới đứng vững được ở thành phố, mày còn theo tới làm gì? Mày là thứ âm hồn không chịu tan sao? Sao mày không chịu buông tha cho tao vậy?”

 

“Mày muốn chết thì chết sớm đi được không? Tao xin mày.”

 

Tôi không phát ra tiếng, nước mắt lặng lẽ rơi, miệng há ra, cố gọi “mẹ”.

 

Nhưng tôi không thể phát ra âm thanh.

 

Tôi muốn nói với bà rằng, tôi không cố ý làm bà phiền phức, tôi chỉ là… chỉ là rất muốn giống như những đứa trẻ khác… có mẹ.

 

Mẹ đứng bên giường tôi không biết đã mắng bao lâu.

 

Nước mắt tôi chảy mãi không ngừng.

 

Cuối cùng bà nói:

 

“Còn một năm nữa thôi, tao đóng đủ mười lăm năm bảo hiểm B, là tao có thể lĩnh lương hưu rồi.”

 

“Tống Tiểu Tinh, coi như mẹ cầu xin mày, đừng đến hại mẹ nữa được không?”

 

“Mày khuyên Chu tiểu thiếu gia đi khám bệnh đi, đợi mày khỏe rồi, mẹ làm cho mày món mày thích ăn, được không?”

 

“Mày thích ăn thịt thăn sốt chua ngọt đúng không? Mẹ làm cho mày, ngày nào mẹ cũng làm cho mày.”

 

Nghe đến câu cuối cùng.

 

Tôi sững sờ nhìn gương mặt đầy bực bội của mẹ.

 

Nước mắt, vậy mà kỳ lạ thay, lại ngừng rơi.

 

Mẹ à, con thích ăn là sườn xào chua ngọt, không phải thịt thăn chua ngọt.

 

Tôi nằm xuống lại, tự tay kéo chăn đắp kín cho mình.

 

Rất tốt.

 

Tôi không cần mẹ nữa.

 

________________________________________

 

23

 

Tôi viết cho Chu Cảnh Hoài một mẩu giấy, bảo anh ta nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đàng hoàng.

 

Chu Cảnh Hoài mừng đến phát khóc, ôm lấy tôi khóc rất lâu.

 

Sau đó anh ta ngoan ngoãn uống thuốc, tiếp nhận điều trị.

 

Phu nhân Chu vui mừng đến mức bật khóc thành tiếng.

 

Một ngày nọ, tôi hỏi Chu Cảnh Hoài:

 

【Chu Cảnh Hoài, anh thật sự thích tôi sao?】

 

Anh ta liều mạng gật đầu, gương mặt tiều tụy tràn đầy khẩn thiết muốn chứng minh bản thân:

 

“Thích, Chu Cảnh Hoài thích Tống Tiểu Tinh, rất thích rất thích. Sự thích này bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, cho đến vĩnh viễn.”

 

Tôi viết:

 

【Nếu thật sự thích tôi, anh thả tôi đi được không?】

 

Chu Cảnh Hoài đứng sững tại chỗ.

 

Anh ta giơ tay lau nước mắt, nhưng thế nào cũng không lau sạch được.

 

Chu Cảnh Hoài mắt đỏ hoe hỏi tôi:

 

“Em vĩnh viễn không chịu tha thứ cho anh nữa sao?”

 

【Không phải, chỉ là tôi không còn sức để yêu ai nữa rồi.】

 

________________________________________

 

24

 

Chu Cảnh Hoài cuối cùng vẫn để tôi rời đi.

 

Năm đó khi đến Hải Thành, tôi vừa mờ mịt, vừa sợ hãi.

 

Là Chu Cảnh Hoài từng chút một dạy tôi thích nghi.

 

Giờ rời khỏi nơi này, cũng là vì anh ta.

 

Tôi trở về căn nhà cũ của bà nội.

 

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

 

Trong lòng cảm thấy vô cùng đủ đầy và an yên.

 

Hóa ra, nơi này mới là chốn quay về của tôi.

 

Cũng đúng thôi, Hải Thành phồn hoa như vậy, đâu phải nơi người có IQ thấp như tôi có thể thích nghi.

 

Tôi thường xuyên nhìn thấy một bóng người cô độc quanh quẩn trên con đường nhỏ trong thôn.

 

Tôi biết đó là Chu Cảnh Hoài.

 

Nhưng tôi chưa từng nói chuyện với anh ta.

 

Anh ta cũng chưa từng lại gần, quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi.

 

Sau này nghe người ta nói, Chu gia ở Hải Thành xảy ra một chuyện lạ.

 

Hai người con trai thiên chi kiêu tử, không ai chịu kế thừa khối tài sản tỷ vạn.

 

Người này đẩy cho người kia, người kia lại đẩy ngược về.

 

Công ty không người cầm lái, lung lay sắp đổ.

 

Chuyện này còn lên cả tin tức.

 

Về sau, Chu Cảnh Hoài rất lâu không đến nữa.

 

Nghe nói anh ta mắc một cơn bệnh nặng, trong nhà không chịu ở phòng nào, chỉ muốn ở trong phòng bảo mẫu.

 

Chủ tịch Chu thậm chí còn tuyên bố sẽ đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần.

 

Tôi lắc đầu.

 

Liên quan gì đến tôi chứ?

 

Tôi quản tốt một mẫu ba sào của mình là đủ rồi.

 

________________________________________

 

25

 

Hôm đó, tôi cắt cỏ cho heo quá nhiều, chiếc gùi tre gần như không chứa nổi.

 

Khi tôi khó nhọc cõng gùi trở về nhà, liền thấy trong sân đứng một người đàn ông cao gầy.

 

Chu Mục Trầm, dáng vẻ thanh quý nho nhã, đón lấy chiếc gùi trong tay tôi, mỉm cười ôn hòa:

 

“Tống Tiểu Tinh, lâu rồi không gặp.”

 

— HẾT —

 

💖 Góc tâm sự mỏng của bạn beta ~ 💖

 

Chào mọi người!

 

Beta truyện này, mình không thu phí, không VIP, cũng chẳng khóa chương. Những gì mình “đổi” chỉ là thời gian, đôi mắt nhức mỏi và vài sợi tóc bạc sớm… để mỗi câu chữ bạn đọc đều tròn trịa và đầy tâm tình.

 

Nếu bạn thấy truyện đọc ổn, khiến bạn mỉm cười hay thoải mái một chút thôi, thì hãy tặng mình một cái like, một lời bình, hoặc… một ly trà sữa để bé ún cho có sức beta là vui rồi hihi ~ 💛

 

🥺 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu (ᵕ̣̣̣̣̣̣﹏ᵕ̣̣̣̣̣̣)

 

📌 Tài khoản donate của bé đây ạ: 

 

108613849981 

 

💗 Vietinbank

 

Nguyễn Văn Hà

 

🥺 “Ủng hộ bé nhaaaaaaaaa!!!!~~” 🥺

 

🥰5k — đủ làm bé vui líu ríu cả buổi trời

 

🥰 20k — bé cảm động tới mức muốn ôm điện thoại, rồi có khi hứng lên làm luôn bộ truyện mới

 

🥰50k — tốc độ ra chương của bé sẽ nhanh như mèo thấy hạt🐱💨

 

🥰 Không ủng hộ — cũng chẳng sao hết! Chỉ cần bạn đừng đọc rồi lặng lẽ biến mất. Một cái tim hay 1 cái cmt thui cũng đủ làm bé ấm lòng cả ngày ~

 

---

 

Cảm ơn bạn vì đã đọc đến tận đây.

 

Và cảm ơn bạn vì đã thương bé, dù chỉ một chút thôi~~

 

💖 một bé Beta, người chắp vá câu chữ bằng cả trái tim, sống bằng niềm yêu thương của mọi người 💖

Chương trước Chương tiếp
Loading...